Luôn Có Người Đợi Anh
Phan_2
Du Tinh cũng là người thành phố G như Điền Điền. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, đôi mắt nhỏ, lông mày nhạt, nước da trắng ngần. Cô và Điền Điền tốt nghiệp cùng một trường cấp ba, chỉ có điều trước đây không học cùng lớp nên không quen nhau. Khi cùng thi vào một chuyên ngành của trường đại học này, sau câu hỏi đầu tiên, họ mới biết mình ở cùng một thành phố; sau câu hỏi thứ hai, họ biết mình học cùng một trường cấp ba. Thế nên, quan hệ của họ tự nhiên trở nên thân thiết hơn các bạn cùng lớp khác. Họ đã cố gắng xin đổi để được ở cùng phòng ký túc xá với nhau. Theo cách nói của Du Tinh là hằng ngày được cùng ăn, cùng ngủ, cùng học, cùng vui. Chỉ thiếu mỗi cùng chỗ làm mà thôi. Ban đầu, khi Điền Điền nộp hồ sơ xin làm người mẫu, Du Tinh cũng rất có hứng thú, chỉ tiếc là chiều cao của cô không đạt mà đây lại là yêu cầu cơ bản của nghề này. Thế nên, cô đành phải ngậm ngùi bỏ cuộc.
Điền Điền đi đến, còn chưa kịp ngồi xuống thì Du Tinh đã hỏi cô: “Tối qua, cậu không về ký túc xá ngủ, di động cũng tắt. Mau khai thật đi. Cậu đi đâu, làm gì? Đừng nói với tớ là công ty người mẫu bắt cậu làm thêm suốt đêm nhé! Tớ chưa từng nghe nói người mẫu phải làm thâu đêm bao giờ đâu.”
“Tối qua tớ về nhà ngủ. Di động hết pin. Sạc lại để ở ký túc xá. Bây giờ vẫn không bật được điện thoại lên đây này. Lát nữa về ký túc xá, việc đầu tiên là tớ phải sạc điện thoại cái đã.”
“Í! Không phải công ty cử cậu đến khu vực phía Đông thành phố nhận việc sao? Sao lại về nhà thế? Nhà cậu ở phía Tây cơ mà. Đó là hai nơi hoàn toàn ngược hướng đấy!”
“Tớ không thể hoàn thành công việc được giao nên bỏ về nhà thăm mẹ.”
Du Tinh càng nghe càng không hiểu. “Tại sao lại không thể? Cậu có thể nói rõ hơn một chút được không? Công việc có vấn đề à?”
“Chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ là đến một câu lạc bộ cao cấp dự tiệc, ăn cơm cùng với những người nổi tiếng trong giới kinh doanh thôi. Tóm lại, có thể gọi là đi ăn cơm chùa.”
Du Tinh tròn xoe mắt, vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. ”Đến câu lạc bộ cao cấp dự tiệc cũng có thể coi là công việc ư? Công việc này được đấy chứ! Tớ cũng rất muốn có một cơ hội mở rộng tầm mắt như thế, chỉ tiếc là chiều cao không đủ nên không thể bước vào nghề người mẫu được. Sao cậu lại không hoàn thành được công việc? Lẽ nào những người đó quá chén nên khiếm nhã với cậu?”
“Không phải như vậy. Chỉ là một người trong số họ… tớ không thể ăn cơm cùng hắn được.”
“Ai vậy? Tại sao cậu lại không thể ăn cơm cùng người ta?”
Điền Điền nghiến răng nói: ”Vì hắn là kẻ thù của tớ.”
“Kẻ thù? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Du Tinh ngạc nhiên đến nỗi nhất thời kích động, câu chuyện riêng vốn đang thì thầm bỗng oang oang lên khiến giảng viên trên bục giảng liền ném ánh mắt nghiêm khắc về phía họ. Hai người không dám nói chuyện nữa, phải chăm chú nghe giảng trước đã.
Sau khi chuông tan học vang lên, câu nói “giờ học kết thúc” của thầy giáo cũng bằng thừa. Du Tinh vội kéo Điền Điền, tiếp tục truy hỏi: “Kẻ thù mà cậu vừa nói, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?”
Ánh mắt Điền Điền u ám: “Du Tinh, cậu cũng biết nhà tớ chỉ có hai mẹ con, bố tớ đã sớm qua đời.”
“Ừm! Tớ biết. Cậu nói với tớ, bố cậu mất trong một vụ tai nạn ô tô năm cậu mười tuổi.”
“Trong bữa tiệc tối qua, một trong số họ chính là kẻ đã đã đâm vào bố tớ năm xưa.”
Vì đã nhắc đến nên Điền Điền kể lại toàn bộ sự việc tối qua cho Du Tinh nghe. Du Tinh gầm gừ. ”Điền Điền, cậu thật lợi hại! Không nói câu nào mà cho hắn ngay một cái tát. Có lẽ lúc đó, Liên Gia Kỳ bị cậu đánh cho ngớ ngẩn rồi ấy chứ! Chắc chắn hắn có nằm mơ cũng không ngờ một người đẹp được mời đến tiếp khách lại cho hắn một cái bạt tai nổ đom đóm mắt như vậy. Những kẻ có tiền như hắn thường ngày vẫn quen được những người đẹp như hoa như ngọc tôn sùng ngưỡng mộ mà.” Tuy nhiên, ngay sau, đó cô liền thở dài than vãn: “Tiếc thật! Cái tát này cũng làm mất công việc của cậu rồi. Điền Điền, cậu xin việc ở công ty người mẫu này phải nộp phí đào tạo đúng không? Bây giờ không làm nữa, tiền cũng không đòi lại được. Thế chẳng phải là mất trắng sao?”
Điền Điền vừa nói với Du Tinh rằng, cái tát mà cô dành cho Liên Gia Kỳ không những không khiến cô mất việc mà còn đem lại cơ hội chụp poster quảng cáo thì Du Tinh gần như hét lên: “Thật không? Điền Điền, cậu thật quá may mắn đấy!”
May mắn ư? Điền Điền nghĩ, có vẻ là có chút may mắn thật! Buổi sáng ở công ty, vì cô bất ngờ nhận được cơ hội chụp hình nên không ít đồng nghiệp ghen tị, đặc biệt là Sa Mỹ. Cô nàng tiếc đứt ruột: “Thật không ngờ một cái tát của em lại có thể mở ra một chân trời mới như vậy!”
Đúng thế. Sau khi đánh Liên Gia Kỳ, Điền Điền vốn định thôi việc. Ai ngờ, không những không phải nghỉ việc mà còn có cơ hội nhận được một công việc tốt hơn. Cơ hội này đều là do cái tát đó đem lại. Điều này… có thể coi là bố cô ở trên trời đã ngầm phù hộ cô không nhỉ?
Chín giờ sáng Chủ nhật, công ty đã cử xe đến đón Điền Điền như đã hẹn. Sau đó, xe đưa cô đến thẳng câu lạc bộ tennis “địa điểm chụp hình”.
Câu lạc bộ đó nằm ở khu vực yên tĩnh của thành phố, diện tích khoảng vài nghìn mét vuông. Bên cạnh còn có một khu resort sang trọng, bên trong có phòng gym và các hình thức giải trí khác. Sau khi các vị khách đánh tennis xong, họ có thể ra hồ bơi hoặc vào phòng tắm hơi thư giãn một lúc. Ngoài ra, còn có phòng đánh bài, quầy rượu, quán bar… đủ các hình thức giải trí có thể lựa chọn. Câu lạc bộ thực hiện biện pháp giới hạn số lượng hội viên nên phí gia nhập có thể khiến những người bình thường không dám nghĩ đến.
Có kinh nghiệm từ lần ăn cơm chùa trước, khi bước vào câu lạc bộ cao cấp này, Điền Điền không còn để lộ ánh mắt ngỡ ngàng như trước nữa. Cô thay bộ đồ đánh tennis màu trắng và cùng tạo dáng chụp hình với một người mẫu nam.
Đây là lần đầu tiên Điền Điền nhận công việc chụp hình nên không tránh khỏi vẻ bối rối trước ống kính. Nhiếp ảnh gia khá nhẫn nại chỉ trước chỉ sau cho cô nhưng cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn, miệng làu bàu bất mãn: “Ai chọn người mẫu mới vào nghề này vậy? Thế này chẳng phải là lãng phí thời gian của chúng ta sao?”
Có người lặng lẽ nói với nhiếp ảnh gia: “Nghe nói là người mới của một công tử nào đó, có hậu thuẫn đấy!”
Nhiếp ảnh gia nghe xong thì ngầm hiểu chuyện, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục kiên nhẫn chụp hình.
Khi công việc tiến hành được phân nửa thì Hoắc Khởi Minh xuất hiện. Anh ta mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu, tay cầm vợt, rõ ràng cũng đến đây đánh tennis. Jack mau mắn bước lên phía trước chào hỏi: “Anh Hoắc, anh cũng đến đánh tennis ư?”
Đáp lại lời chào hỏi vồn vã của Jack, Hoắc Khởi Minh chỉ gật đầu, đoạn mỉm cười bước đến chỗ Điền Điền nghỉ giải lao: “Hi! Chào cô Diệp!”
Điền Điền không nhận ra người đang mỉm cười chào mình là ai. Trong buổi tiệc tối hôm đó, cô làm gì còn tâm trí để ý đến anh chàng Hoắc Khởi Minh ngồi đối diện chứ? Hơn nữa, lúc này anh ta mặc bộ đồ thể thao khác hẳn với bộ com lê sang trọng hôm trước. Cô hơi sững người, gượng nở nụ cười: “Chào anh! Xin hỏi anh là…”
Jack bước tới đứng bên cạnh, tỏ rõ thái độ: “Điền Điền, cô làm sao thế? Vị này chính là Hoắc Khởi Minh, người đã mời cô chụp hình quảng cáo đấy. Không phải cô đã từng gặp anh Hoắc rồi sao?”
Hoắc Khởi Minh cười đầy ngụ ý sâu xa: “Xem ra cô Diệp không nhớ tôi rồi, nhưng tôi lại có ấn tượng rất sâu sắc về cô đấy.”
Điền Điền hiểu ra mọi chuyện, bản thân cũng cảm thấy ngại ngùng: “Xin lỗi anh Hoắc. Tôi… Tôi nhất thời không nhớ ra. Vô cùng xin lỗi anh. Mong anh thông cảm.”
Thấy Điền Điền đỏ mặt tía tai luôn miệng xin lỗi, Hoắc Khởi Minh chỉ cười không nói gì.
Nghe xong, anh ta bỗng giơ tay vẫy gọi người phía sau cô: “Gia Kỳ, bên này.”
Gia Kỳ! Cái tên này vừa vọng đến bên tai Điền Điền, cô bất giác ngây người ra một lúc. Cô vô thức quay đầu lại. Phía sau, cách cô không xa có người đang bước đến, chính là Liên Gia Kỳ, kẻ mà cô vô cùng căm hận.
Giống như Hoắc Khởi Minh, Liên Gia Kỳ cũng mặc một bộ đồ thể thao, tay cầm một chiếc vợt tennis. Thoáng nhìn cũng biết là đến chơi. Khi cô nhìn thấy anh ta, anh ta cũng đang nhìn thẳng vào đôi mắt đầy căm phẫn của cô. Đột nhiên, anh ta sững lại, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thấy Liên Gia Kỳ đứng yên không nhúc nhích, Hoắc Khởi Minh nhếch mép nở nụ cười mà như không bước đến kéo anh ta, giọng điệu rất thân mật: “Gia Kỳ, cậu đúng hẹn thật đấy! Hẹn giờ nào là đến đúng giờ ấy, không chậm một phút một giây. Hôm nay, ở đây rất náo nhiệt, đang chụp hình quảng cáo có cô người mẫu còn là người chúng ta đều biết cơ. Tôi vừa qua chào cô ấy rồi. Cậu cũng đến chào người ta một tiếng đi. Chúng ta không thể thất lễ trước mặt các quý cô được.”
Liếc nhìn Hoắc Khởi Minh, ánh mắt bất ngờ ban đầu của Liên Gia Kỳ đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh ta thản nhiên buông một câu lạnh lùng: “Được.”
Điền Điền nhìn thấy Liên Gia Kỳ thì lập tức quay lưng về phía anh ta. Cô thật sự không muốn nhìn thấy người này nữa. Nhưng không ngờ, anh ta lại bước đến trước mặt cô, ra vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra: ”Chào cô Diệp! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Gã đáng ghét này sao có thể chào hỏi cô thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Điền Điền tức đến nỗi tay run lên bần bật. Thật sự, cô lại muốn cho anh ta một cái tát nữa. Nhưng Jack đã đứng bên cạnh, ánh mắt tỏ rõ sự cảnh cáo. Anh ta vừa dùng ánh mắt bảo cô không được làm bừa, vừa nở nụ cười hòa giải: “Diệp Điền Điền, anh Liên đến chào cô này. Vừa rồi ồn ào quá, cô không nghe thấy sao?”
Điền Điền ngây người, không thốt nên lời. Jack đã nói với cô rất rõ ràng, dù cô và Liên Gia Kỳ có ân oán riêng tư gì thì cũng hãy giải quyết riêng tư. Trong thời gian làm việc, cô phải tuân thủ quy định, tuyệt đối không được có hành động thất lễ hay đắc tội với khách hàng. Cô có thể không ra tay đánh người nhưng không có cách nào nở nụ cười chào hỏi kẻ thù giết bố mình được. Dù thế nào, cô cũng không thể làm nổi điều này.
Chương 4
Cảnh tượng ấy thật khiến người ta phải sững sờ, Jack nhìn Điền Điền mà con ngươi như muốn rớt ra khỏi tròng mắt, nhưng mặt cô vẫn cứ ngây ra, môi bặm chặt không thèm để ý đến Liên Gia Kỳ trước mặt.
May mà Liên Gia Kỳ cũng biết pha trò: “Có vẻ như cô Diệp không muốn thấy tôi rồi. Vậy thì không làm phiền cô làm việc nữa. Khởi Minh, cậu có đi chơi tiếp nữa không?”
Hoắc Khởi Minh mỉm cười gật đầu: “Chơi chứ! Đương nhiên là chơi rồi. Tôi hẹn cậu đến đây, làm gì có chuyện không đánh?”
Liên Gia Kỳ vừa cười vừa nói bâng quơ: “Vậy sao? Tôi còn tưởng hôm nay cậu hẹn tôi đến không phải để chơi bóng.”
“Ha ha! Làm gì có chuyện đó? Tôi hẹn cậu hôm nay để chuẩn bị sát phạt mấy ván đấy.”
“Vậy sao? Mong là cậu sẽ không phải thất vọng.”
Hai người bọn họ trông có vẻ cười cười nói nói vui vẻ nhưng câu nào câu nấy cũng ẩn chứa ý châm chọc, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Hoắc Khởi Minh và Liên Gia Kỳ cùng xoay người bỏ đi. Bóng người dưới ánh mặt trời cứ kéo dài trên mặt sân. Điền Điền liếc nhìn, cơn bực tức và nỗi chán nản bỗng như vừa tìm được nơi để trút vào. Cô hậm hực giẫm chân lên cái bóng của anh ta. Chỉ hận là dù cô cố sức giẫm đạp mạnh đến mấy cũng không thể làm đau chủ nhân của cái bóng đó.
Dường như cảm nhận được điều gì, Liên Gia Kỳ bỗng ngoái đầu nhìn lại. Vừa hay, anh ta nhìn thấy hành động thể hiện cơn tức giận một cách trẻ con của Điền Điền. Ánh mắt anh ta nặng trĩu xúc cảm. Điền Điền như cũng cảm nhận được điều đó, bất giác ngẩng đầu lên. Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và tĩnh mịch như mặt biển của Liên Gia Kỳ, cô không hề tỏ ra mềm lòng mà càng cố sức giẫm thêm mấy cái nữa, chính là cố ý để cho anh ta nhìn thấy.
Jack đứng bên cạnh vừa tức giận vừa buồn cười: “Tiểu thư à, cô ngây ngô đến thế sao? Rốt cuộc anh Liên và cô có mối thù không đội trời chung gì vậy? Cô như vậy là không cho anh ta chút thể diện rồi. Thôi thôi. Đừng giẫm nữa. Người ta đi rồi kìa.”
Đúng vậy. Cái bóng trên mặt đất đã dần đi xa. Trừ khi Điền Điền còn muốn đuổi theo để giẫm, đương nhiên, cô không thể làm việc đó đến cùng. Lúc này, nhiếp ảnh gia đã gọi cô về vị trí, thế nên cô cũng không trả lời câu hỏi của Jack mà lảng đi: “Tôi đi làm việc đây.”
Hoàn thành việc chụp hình, Điền Điền thay đồ xong, đang chuẩn bị về nhà thì Jack bước tới nói với cô: “Hoắc Khởi Minh muốn mời cô cùng đi ăn tối nay. Không có vấn đề gì chứ?”
Các người mẫu thường xuyên được mời đi ăn nhưng vì Điền Điền mới vào nghề, lại làm bán thời gian nên thường làm xong việc là vội vã về trường luôn. Thi thoảng có tham gia bữa tiệc nào thì cũng đều là đi cùng các đồng nghiệp.Lần này, Hoắc Khởi Minh muốn mời cô đi ăn riêng nên cô có chút khó xử. “Tôi và anh ta chỉ quen biết sơ sơ, đi ăn riêng cùng nhau, tôi sợ không biết ăn nói lại làm cho không khí mất vui. Hay là rủ thêm mấy người nữa cùng đi nhé?”
Khuôn mặt Jack dở khóc dở cười: “Tiểu thư à, cô còn muốn rủ bao nhiêu người cùng đi nữa? Người ta chỉ muốn mời mình cô thôi. Hơn nữa, công việc lần này do Hoắc Khởi Minh chỉ đích danh cô. Về lý, cô nên mời anh ta một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn mới phải. Bây giờ, anh ta muốn mời cô, cô còn chần chừ sao?”
Bị Jack nói như vậy, Điền Điền cũng không tiện từ chối nữa mà chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Địa điểm ăn tối chính tại nhà ăn của câu lạc bộ tennis. Hoắc Khởi Minh đã đặt một phòng VIP sang trọng đợi cô. Điền Điền vừa bước vào, anh ta đã ga lăng đứng lên kéo ghế cho cô. Cô tỏ vẻ thận trọng, mỉm cười với anh ta: “Anh Hoắc, cảm ơn anh đã dành cho tôi cơ hội lần này.”
Anh ta cười khinh khỉnh: “Cô không cần cảm ơn. Tôi nhất định phải dành cho cô cơ hội này.” Ngừng lại một lát, anh ta nói thẳng luôn không úp mở: ”Cô Diệp, tôi không sợ phải nói thật với cô. Tối hôm đó, cô tát Liên Gia Kỳ một cái khiến tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tôi đã biết giữa cô và cậu ta có khúc mắc gì rồi. Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè. Thế nên, dù sao tôi cũng phải quan tâm đến cô một chút chứ!”
Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè. Câu này khiến Điền Điền càng hiểu rõ hơn tại sao Hoắc Khởi Minh lại cho cô cơ hội. Hoắc Khởi Minh và Liên Gia Kỳ ngoài mặt thì cười nói giả lả nhưng trong lòng lại ghét nhau vô cùng. Rõ ràng anh ta rất ghét Liên Gia Kỳ, cô còn hận Liên Gia Kỳ hơn. Về điểm này, có thể gọi họ là đồng minh. Có chung một kẻ thù thì đúng là sẽ dễ dàng trở thành bạn của nhau.
Nói hết chuyện nọ đến chuyện kia, sự thận trọng ban đầu của Điền Điền với Hoắc Khởi Minh đã bị xua tan đi quá nửa. Sau bữa ăn, anh ta đích thân lái xe đưa cô về trường. Trên đường đi, anh ta còn trao đổi số di động với cô.
Khi lưu số điện thoại, vì trong tiếng Hán có nhiều từ đồng âm nên Điền Điền hỏi kỹ một chút, rốt cuộc tên Hoắc Khởi Minh là chữ nào. Anh ta mỉm cười nói: “Tên tôi rất dễ nhớ. Bố tôi nói lúc tôi sinh ra, trời vừa hửng sáng nên đặt tên tôi là Khởi Minh.”
“Cái tên này hay thật đấy! Khởi đầu ngày mới.”
“Cảm ơn lời giải thích của cô. Tôi rất thích nó. Vậy tên Diệp Điền Điền của cô là thế nào? Nó có điển tích gì không?”
Nụ cười của Điền Điền đông cứng lại. Tên cô là do bố đặt cho. Khi cô chưa sinh ra thì ông đã nghĩ sẵn cái tên này rồi. Khi đó, công viên gần nhà cô có một hồ sen, cuối xuân đầu hè đều nở rộ. Mỗi khi mặt trời lặn, bố cô thường dẫn mẹ cô khi đó đang mang thai đi dạo trong công viên. Lần nào họ cũng ngồi bên hồ sen. Hồ sen ngát xanh vô tận, tầng tầng lớp lớp phủ trên mặt nước. Đặc biệt, màu xanh này lại rất đẹp. Bố cô liên tưởng đến bài thơ cổ “Giang Nam” trong Hán Lạc Phủ thi tập:
Giang Nam khả thái liên
Liên diệp hà điền điền (1)
“A Quyên, sau này, nếu chúng ta có con gái thì lấy cái tên này nhé!Gọi là Diệp Điền Điền. Vừa hay anh họ Diệp, em họ Điền. Cái tên Điền Điền này bao hàm cả họ của hai chúng ta, lại đầy ý thơ nữa. Em thấy thế nào?”
Đương nhiên Điền Quyên không có ý kiến gì. Bà cũng thích cái tên này. Thế là tên đứa con gái tương lai được họ quyết định ngay từ sớm như vậy. Khi hoa sen đua nhau nở thì Điền Điền cũng chào đời. Một cô bé xinh đẹp trắng như tuyết, non nớt như một nụ sen khiến đôi vợ chồng họ vui mừng khôn xiết.Khi Điền Điền bắt đầu bập bẹ thì bố cô dạy cô học thuộc bài thơ liên quan đến tên của chính mình:
Giang Nam khả thái liên
Liên diệp hà điền điền
(1) Nghĩa là: Giang Nam được hái sen/ Lá sen mọc đua chen.
Lúc đó, cô vẫn còn nhỏ, còn chưa hiểu “liên diệp hà điền điền” nghĩa là gì. Vào mùa hè, bố mẹ thường dắt cô đi dạo bên hồ sen trong công viên, chỉ cho cô thấy những chiếc lá xen xanh biếc, nói với cô rằng đây chính là cảnh “lá sen mọc đua chen”. Vì thế, cô cũng nhanh chóng yêu hồ sen này giống như bố mẹ mình.
Cứ mỗi buổi hoàng hôn mùa hạ tháng Năm, ba người nhà họ Diệp lại dắt tay nhau đi dạo quanh hồ sen. Hai lớn một bé, ba cái bóng kéo dài trên mặt đất, kề sát bên nhau vô cùng thân mật. Đây là bức tranh đẹp nhất trong ký ức của Điền Điền. Nhưng tiếc là bức tranh đó đã mãi mãi tan biến năm cô lên mười tuổi.
Cô vốn có một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc. Vì Liên Gia Kỳ lái xe quá tốc độ mà tạo nên dấu chấm hết bi kịch. Sao cô có thể không hận anh ta đến tận xương tận tủy cho được? Chưa kể, trong khi cô phải hứng chịu bi kịch này thì anh ta – hung thủ giết người lại được sống một cách nhởn nhơ, sung sướng. Cái gì mà tuổi trẻ hứa hẹn, cái gì mà anh tài tuấn tú. Ông trời thật quá bất công!
Điền Điền chìm trong dòng suy tư, cắn răng mãi không thốt nên lời nào. Hoắc Khởi Minh không tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao vậy? Cô nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?”
Cô định thần lại:“Không có gì. Ấy! Đến trường rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Hoàn thành công việc chụp hình quảng cáo của câu lạc bộ tennis, vì là người mới nên thù lao của Điền Điền cũng không cao lắm nhưng câu lạc bộ đặc biệt tặng cô một tấm thẻ VIP trị giá hai mười nghìn tệ. Với tấm thẻ này, cô có thể sử dụng miễn phí mọi dịch vụ của câu lạc bộ bao gồm chơi tennis, trang phục, giầy thể thao và các đồ dùng liên quan.
Điền Điền cảm thấy hơi ngại khi nhận tấm thẻ này. Giám đốc truyền thông đại diện công ty trao tặng tấm thẻ cho cô đã mỉm cười nói: “Cô Diệp, cô là bạn của Hoắc thiếu gia thì cũng là khách VIP của chúng tôi. Bây giờ, cô lại là người đại diện hình ảnh của câu lạc bộ nên đây chỉ là một chút thành ý của chúng tôi mà thôi. Khi nào rảnh, mong cô thường xuyên đến chơi.”
Nghe tin Điền Điền được tặng tấm thẻ VIP, Du Tinh vui mừng khôn xiết, cứ ríu ra ríu rít suốt mấy tiếng đồng hồ,còn đòi cô dẫn đến nơi cao cấp đó để mở rộng tầm mắt.“Tớ không cần biết. Cậu nhất định phải dẫn tớ đi. Tấm thẻ hai mươi nghìn tệ, một mình cậu tiêu đến bao giờ mới hết chứ? Hãy để cho người chị em tốt của cậu cùng hưởng phúc đi.”
Đương nhiên, Điền Điền cũng không keo kiệt với người bạn tốt của mình, cô vui vẻ nhận lời.“Không thành vấn đề. Thứ Bảy tuần này, nếu cậu rảnh, chúng mình cùng đi chơi tennis nhé!”
Du Tinh thật thà nói luôn: “Dù không rảnh thì tớ cũng phải nghĩ cách để có thời gian. Điền Điền, thứ Bảy không gặp không về.“
Điền Điền nhận lời thứ Bảy dẫn Du Tinh đến câu lạc bộ tennis. Thật trùng hợp, ngay tối hôm trước đó, Hoắc Khởi Minh cũng gọi điện đến hẹn cô: “Ngày mai cô có rảnh không? Cùng đi chơi tennis nhé!”
“Trùng hợp thật! Vậy ngày mai hẹn gặp anh ở sân.”
Rồi như chợt nhớ ra, cô vội hỏi: “Ngày mai, chắc chỉ có mình anh đến thôi chứ?”
Hiểu ý của cô, Hoắc Khởi Minh khẽ cười: “Cô muốn biết tôi có hẹn Liên Gia Kỳ không chứ gì? Không đâu. Cậu ta đi công tác ở Nhật Bản rồi. Nghe nói còn tiện đường đến khảo sát các nước ở Đông Nam Á, nhanh nhất cũng phải tháng sau mới quay về được.”
Cô hừ nhẹ một tiếng: “Không có thì tốt.”
Điền Điền thật sự không muốn gặp lại gã Liên Gia Kỳ đó chút nào. Trừ khi mỗi lần gặp, cô đều có thể đánh anh ta để hả giận thì may ra.
Chương 5
Sáng hôm sau, khi Điền Điền cùng Du Tinh đến câu lạc bộ tennis, Hoắc Khởi Minh đã đợi họ ở đó. Anh ta cũng dẫn một người bạn đi cùng. Bạn anh ta tất nhiên không giàu thì cũng sang. Anh chàng đó chỉ giới thiệu tên mình là La Thiên Vũ mà không nói gì thêm, nhưng nhìn đồ hiệu và phong thái thì cũng đủ biết được xuất thân của anh ta rồi.
Vừa hay, hai nam hai nữ, Điền Điền và bạn cô đều không biết đánh nên càng hợp lý. Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ phụ trách dạy hai cô tập chơi.
Điền Điền và Hoắc Khởi Minh thành một nhóm một thầy một trò. Cô lên tay khá nhanh, Hoắc Khởi Minh phải khen cô là rất có năng khiếu. Cô chỉ mỉm cười nói: “Cũng phải cảm ơn anh dạy rất giỏi.”
Hoắc Khởi Minh rõ ràng là một cao thủ. Anh ta đánh rất đẹp, dạy cũng rất có phương pháp. Một huấn luyện viên chuyên nghiệp đứng bên mỉm cười, đùa: “Hoắc thiếu gia muốn chuyển nghề sao? Vậy thì anh đến cướp bát cơm của chúng tôi rồi còn gì.”
Có người huấn luyện như vậy, trình độ chơi tennis của Điền Điền tiến bộ rõ rệt. Cô càng lúc càng có hứng thú với môn thể thao này. Sân bên cạnh, Du Tinh và La Thiên Vũ cũng học rất vui vẻ. Những tràng cười của họ giòn tan như tiếng chuông gió đung đưa.
Ngày hôm nay, Điền Điền đã chơi rất vui. Đánh tennis đến mỏi nhừ người nên họ đi tắm hơi cho dãn gân dãn cốt. Ra khỏi phòng tắm, Hoắc Khởi Minh và La Thiên Vũ đã đặt sẵn bàn mời họ đi ăn. Ăn xong, họ còn chu đáo chia nhau đưa các cô về nhà. Tất nhiên, Điền Điền do Hoắc Khởi Minh tiễn về. Trên đường đi, anh ta hỏi: “Hôm nay, cô chơi có vui không?“
Cô mỉm cười gật đầu: “Rất vui! Cảm giác chơi được tennis thật tuyệt vời!”
“Cô học rất nhanh đấy! Có thời gian thì năng đến luyện tập nhé! Cô có thể gọi điện hẹn tôi bất cứ lúc nào.”
“Sao tôi có thể làm phiền anh như vậy được chứ?”
Hoắc Khởi Minh rất nhẹ nhàng trả lời: “Không sao. Không phiền đâu. Dù sao, cứ rảnh rỗi là tôi cũng đi chơi tennis mà. Có điều, Liên Gia Kỳ cũng là khách thường xuyên của câu lạc bộ này. Nếu cô sợ gặp cậu ta thì sau này ít đến sẽ hơn.”
Câu nói này khiến Điền Điền cảm thấy bất bình: “Có nhầm không vậy? Tại sao tôi phải sợ gặp anh ta chứ? Phải là anh ta sợ gặp tôi mới đúng.”
Hoắc Khởi Minh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ! Lúc trước, trên điện thoại, cô còn nói ‘không có thì tốt’, lẽ nào không phải do sợ gặp anh ta sao?”
Điền Điền phản đối kịch liệt: “Không phải thế! Tôi không sợ, chỉ không muốn gặp anh ta thôi, không muốn có chút quan hệ xã hội nào với kẻ chết tiệt đó. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
“Không muốn gặp, không muốn có chút quan hệ xã hội nào với cậu ta, thế thì tốt nhất là cô đừng đến câu lạc bộ đó nữa.”
Điền Điền hậm hực: “Tại sao tôi lại không dám chứ? Không đi thì có khác gì tôi sợ anh ta, né tránh anh ta. Tôi cứ đi đấy. Anh cứ đợi xem, rốt cuộc là tôi sợ gặp anh ta hay là anh ta sợ gặp tôi.”
Hoắc Khởi Minh mắt lim dim, khẽ nhếch mép mỉm cười đầy ẩn ý: “Được. Tôi sẽ chờ xem.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian